Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2025

Đôi lời tâm sự sau khi xem phim Khó dỗ dành

 Thật sự thì tôi cũng không biết nên bắt đầu diễn tả cảm xúc của bản thân mình từ đâu. Mỗi khi nhắc đến Tang Diên hay Ôn Dĩ Phàm thì tôi đều bất giác mà rơi nước mắt. Có đôi khi tôi tự mỉa mai mình rằng thật là ủy mị, chỉ là truyện thôi mà, chỉ là phim thôi mà có cần khóc đến nhòe mắt vậy không? Ừ thì tôi biết rõ một điều là đó chỉ là một câu chuyện được tác giả viết lại, kể lại cho người đọc nghe, người xem biết nhưng mà sao câu chuyện này nó chạm vào tôi quá. Tôi không phải có câu chuyện như Ôn Dĩ Phàm nhưng tôi lại có câu chuyện tương tự vậy. Tôi vẫn nhớ rõ cái khoảnh khắc hoảng loạn đó, cảm giác tự sỉ vả bản thân, liên tục chà xát cào cấu cơ thể như để tẩy đi vết nhơ nhớp đó. Tôi tự trách bản thân mình rằng "mày xứng đáng không có ai yêu thương", cũng không hiểu vì sao tôi lúc đó lại có thể tự đổ hết lỗi cho bản thân như vậy nữa. Nhưng có lẽ tôi mạnh mẽ hơn Dĩ Phàm, tôi có thể kể chuyện này cho chị tôi nghe, kể cho bạn thân nghe và nhận được sự an ủi từ họ rất nhiều. Mặc ...